Bưu Chính Washington

Ngày 25 tháng Mười Một năm 2010

Các nạn nhân của sự cố tràn dầu vùng vịnh có nhận được những gì họ đáng được nhận không?

Có phải KENNETH R. FEINBERG, người chịu trách nhiệm bồi thường cho các nạn nhân của sự cố tràn dầu vùng vịnh, là một kẻ tham nhũng không? Thống đốc Tiểu bang Alabama. Bob Riley (R) nói như vậy, và ông ta tham gia lối nói cường điệu của Troy King, tổng biện lý tiểu bang, người đã đưa ra một "cảnh báo người tiêu dùng" vào tuần trước về quỹ 20 tỷ đô la Mỹ mà BP đã đặt sang một bên để Ông Feinberg quản lý. Các phương tiện truyền thông địa phương ở Alabama đã yêu cầu Tổng thống Obama đuổi việc "sa hoàng thanh toán", và các đại biểu Quốc hội của tiểu bang đang gia tăng thêm sức ép.

Trong số những sự việc khác, những chỉ trích than phiền rằng tiền bồi thường khẩn cấp đến quá chậm, rằng nhiều đơn yêu cầu bồi thường không được thanh toán đầy đủ và rằng các nạn nhân phải từ bỏ quyền khởi kiện nếu họ chấp nhận khoản thanh toán cuối cùng. Ông King cảnh báo các cử tri của mình không được tham gia vào quy trình yêu cầu bồi thường, trong đó các đại diện chính quyền sẽ sớm bắt đầu xem xét các đơn yêu cầu bồi thường thanh toán cuối cùng một cách nghiêm chỉnh nhất.

Những lời đó có lẽ quá đáng để làm tổn thương các nạn nhân của thảm họa hơn là để giúp họ. Bất chấp những sai lầm và sự chậm trễ trong việc giải ngân loại tiền bạc này trong một thời gian tương đối ngắn, những người yêu cầu bồi thường hợp lệ sẽ thấy được nhiều tính chất có thể đoán trước và tính chất đúng lúc hơn trong quy trình của Ông Feinberg, là một quy trình công bằng và rõ ràng như một sự phản ứng không liệu trước, hơn là họ có thể thấy ở các tòa án.

Nhiệm vụ của Ông Feinberg vô cùng to lớn; khoảng 450.000 người đã nộp đơn xin hỗ trợ khẩn cấp được thiết kế để giúp họ khắc phục cho đến khi họ có thể nhận được khoản thanh toán cuối cùng. Trong số đó, Ông Feinberg báo cáo rằng, 175.000 đơn yêu cầu bồi thường được nộp không có đủ tài liệu - trên thực tế, 100.000 đơn hoàn toàn không có tài liệu bổ trợ. Không có bảng kê khai lợi nhuận bị tổn thất, không có cuống hóa đơn thanh toán, không có gì cả. Ông Feinberg, người đã quản lý quỹ bồi thường vụ 11 tháng Chín một cách tài tình, nói một cách chí lý rằng ông sẽ không thay thế thu nhập ngoài sổ sách trong nền kinh tế tiền mặt không chính thức của vùng Bờ Vịnh; cũng như sẽ không chấp nhận thư từ các mục sư địa phương chứng nhận về các tổn thất của người yêu cầu bồi thường làm bằng chứng rằng họ xứng đáng được thanh toán. Do đó, trừ các lỗi không thể tránh khỏi, không ngạc nhiên gì khi tương đối dễ dàng để tìm những người khăng khăng rằng họ đã được trả tiền ít hơn số họ yêu cầu.

Các nạn nhân nào cảm thấy họ xứng đáng được hỗ trợ khẩn cấp nhiều hơn đều có thể yêu cầu điều chỉnh tăng thêm trong các khoản tiền thanh toán cuối cùng của mình, hoặc, nếu họ không muốn chờ, họ có thể kháng cáo lên Lực Lượng Phòng Vệ Duyên Hải. Khi nhận các khoản thanh toán cuối cùng, họ cũng sẽ có thể kháng án lên một ban hội thẩm gồm ba thành viên - một sự cải tiến cho quy trình để chống lại một số chỉ trích.

Sự công bằng còn ở chỗ các khoản thanh toán cuối cùng, có ý nghĩa để cả hai bên không cần đến sự đấu lý tại tòa, phải kèm theo yêu cầu rằng người yêu cầu bồi thường phải nhượng lại quyền khởi kiện của họ sau khi họ chấp nhận khoản thanh toán. Ngay cả khi đó, Ông Feinberg sẽ cho phép những người yêu cầu bồi thường trì hoãn bất cứ yêu cầu bồi thường cuối cùng nào và nộp đơn yêu cầu thanh toán cứ ba tháng một lần mà không từ bỏ các quyền pháp lý của họ, miễn là họ có thể chứng minh sự tổn hại liên tục bắt nguồn từ sự cố tràn dầu. Giả sử rằng các hậu quả của sự cố tràn dầu không có vẻ thảm khốc như một số từng sợ hãi, việc đó có thể được chứng tỏ là khó khăn hơn - và ít sinh lợi hơn - so với việc chỉ nhận một khoản tiền cuối cùng ngay bây giờ.

###