Washington Post

Ngày 27 tháng Tám năm 2010

Việc dọn sạch mang tính kinh tế từ sự cố tràn dầu

KHI BP LƯU Ý tới sự thúc giục của Tổng thống Obama, đã cung cấp khoản tiền 20 tỷ đô la Mỹ để bồi thường cho các nạn nhân của sự cố tràn dầu Bờ Vịnh và nói rằng hãng sẽ không đóng vai trò gì trong việc phán quyết về tiền bồi thường, một mục đích là để tránh sự tranh cãi và yếu tố chính trị từ quá trình xác định ai xứng đáng được nhận tiền, và được nhận bao nhiêu. Thay vào đó, có vẻ là sức ép mới được chuyển -- sang cho luật sư Kenneth R. Feinberg của Washington, người quản lý Cơ quan Phụ trách Đòi Bồi thường Bờ Vịnh sau khi đã điều hành một quỹ bồi thường tương tự cho các nạn nhân vụ 11 tháng Chín.

Ông Feinberg đã thiết kế một quy trình gồm hai bước. Trong vòng 90 tiếp theo, mọi người có thể đăng ký đòi một khoản đền bù tạm thời, và họ có thể làm điều đó mà không cần từ bỏ bất kỳ quyền pháp lý nào. Sau đó, quỹ sẽ cân nhắc các yêu cầu bồi thường cho các khoản thanh toán cuối cùng; để nhận được những khoản thanh toán đó, người yêu cầu bồi thường sẽ phải từ bỏ quyền của mình để kiện BP. Ông Feinberg đang thúc giục mọi người đăng ký. Ông lý luận rằng họ không thể nhận được một giao dịch nào tốt hơn bằng bất cứ cách nào khác, đặc biệt là do việc kiện BP sẽ mất nhiều năm, có kết quả rất không chắc chắn và đòi hỏi phải chia sẻ cho các luật sư một phần lớn của bất kỳ khoản tiền bồi thường nào.

Vì đề xuất hợp lý này, Ông Feinberg được đặt danh hiệu "cò mồi công ty" bởi Trưởng biện lý Alabama, Troy King, và không còn nghi ngờ gì nữa rằng đó chỉ mới là bắt đầu.

Tuy vậy, ngoài việc đặt tên, đâu là lý lẽ của những người chỉ trích ông Feinberg? Các trưởng biện lý của tiểu bang Bờ Vịnh phàn nàn rằng 90 ngày là không đủ để đăng ký đòi đền bù tạm thời. Ông Feinberg phản biện rằng, nếu quý vị không thể đăng ký đòi một khoản thanh toán khẩn cấp trong vòng 90 ngày, thì tình trạng khẩn cấp của quý vị sao có thể gọi là khẩn cấp được? Quý vị luôn có thể chỉ đăng ký đòi một khoản thanh toán cuối cùng để thay thế.

Những người chỉ trích cũng phản đối việc Ông Feinberg sử dụng trạng thái lân cận về địa lý làm tiêu chí trong việc xác định ai xứng đáng được trợ giúp. Sau cùng, nhiều doanh nghiệp hoạt động dựa vào vùng Bờ Vịnh không nằm gần mặt nước. Nhưng địa lý không phải là sự cân nhắc duy nhất của Ông Feinberg; các hoàn cảnh của người đăng ký -- cho dù đó là một thuyền trưởng thuyền tôm ở Biloxi, Miss., hay chủ sở hữu một cơ sở chế biến tôm ở Chattanooga, Tenn. -- đều có thể quan trọng hơn mặt địa lý.

Cũng có những phàn nàn về thủ tục mà Ông Feinberg đang phát triển cho các khoản thanh toán cuối cùng, chẳng hạn rằng tiền công kiếm được trong nỗ lực dọn sạch dầu tràn có thể được trừ khỏi tổng thanh toán. Nhưng chỉ có điều này là công bằng; quan điểm toàn diện là bồi thường cho những người yêu cầu bồi thường các thiệt hại thực do sự cố tràn dầu.

Sự thua thiệt giữa những lời phản đối là ở chỗ việc nộp đơn đăng ký cho cơ quan phụ trách bồi thường là hoàn toàn tự nguyện. Nếu các nạn nhân cảm thấy rằng họ có thể nhận được một giao dịch tốt hơn ở tòa án, từ việc theo đuổi các đơn yêu cầu bồi thường trách nhiệm mà họ có thể có ngoài quỹ này, thì họ được tự do làm như vậy. Nếu họ lo lắng rằng các chuyên gia đánh giá thấp thiệt hại cho Bờ Vịnh -- và, do đó, đánh giá thấp các tổn thất mà họ có thể đã chịu đựng -- thì họ có thể hoãn đơn đăng ký đòi khoản tiền cuối cùng của mình.

Tuy nhiên, các nạn nhân nên khôn ngoan để giảm nhẹ một số lời khoa trương của những người phàn nàn và xem xét cẩn thận những gì Ông Feinberg đề nghị. Ưu tiên số một của ông là để phục vụ những nhu cầu của các nạn nhân theo một quy trình công bằng và khẩn trương một cách hợp lý. Không rõ là có bao nhiêu người chỉ trích ông có thể nói tương tự.

###